[Viết bởi J.K.Rowling] Dolores Umbridge

      Bộ trưởng
      Bộ trưởng
      Prismy

      Posts Posts : 52

      Wallet Wallet : 1485

      Reputation Reputation : 4

      House : Slytherin

      #1

       Sun May 07, 2017 6:32 pm 


      [You must be registered and logged in to see this image.]

      [You must be registered and logged in to see this image.]Dolores Umbridge



      Dolores Jane Umbridge là người con cả và con gái duy nhất của pháp sư Orford Umbridge với một người đàn bà Muggle Ellen Cracknell, và đứa con trai á phù thủy. Cuộc hôn nhân của họ không mấy hạnh phúc và Dolores khinh thường trong thầm lặng: Orford thì thiếu tham vọng (chưa từng thăng tiến và làm việc trong Sở Bảo trì Pháp thuật). Còn mẹ mụ, Ellen thì gàn dở, lôi thôi và gốc Muggle. Cả Orford và con gái ông đều đổ lỗi cho Ellen về khả năng pháp thuật của đứa em trai. Kết quả là khi Dolores mười lăm tuổi, gia đình tan vỡ và chia cắt làm đôi: Orford và Dolores vẫn ở cùng nhau, còn Ellen biến về thế giới Muggle cùng với con trai. Dolores không bao giờ gặp mẹ hay em trai lần nào nữa, không bao giờ nói về họ. Từ đó trở đi mụ giả vờ là phù thủy thuần chủng.

      Là một phù thủy tài giỏi, Dolores gia nhập Bộ Pháp thuật ngay sau khi rời Hogwarts, một thực tập cấp thấp tại Phòng Dùng Sai Pháp thuật. Mười bảy, Dolores đã là một con người phán xét, thành kiến và thích thú với điều tàn ác. Dù với thái độ tận tâm, ngọt xớt với cấp trên của mụ, và tàn nhẫn lén lút nẫng tay trên công trạng đã sớm giúp mụ thăng tiến. Trước tuổi ba mươi, Dolores lên đến chức Trưởng phòng, và chỉ cách một bước ngắn đến những vị trí cao cấp hơn tại Sở Thi hành Luật Pháp thuật. Lúc đó, mụ thuyết phục cha nghỉ hưu sớm, bằng cách cho ông một phần trợ cấp về tài chính nho nhỏ, để đảm bảo là ông cút khỏi tầm mắt mụ. Mỗi khi được hỏi (thường là bởi những đồng nghiệp không ưa mụ) "Bà có quan hệ gì với lão Umbridge từng lau sàn ở đây không?" Mụ sẽ mỉm cười ngọt sớt và phủ nhận, nói rằng cha đã mất của mụ từng là một thành viên cao cấp của Wizengamot. Những điều ác hiểm luôn xảy đến với những người hỏi mụ về Orford, hoặc bất cứ thứ gì mà Dolores không ưa nói tới. Người nào mà muốn lấy cảm tình với mụ phải bắt buộc phải tin vào câu chuyện dối trá về tổ tiên mụ.

      Mặc dù mụ cố kìm nén tình cảm đối với mấy tay cấp trên (mụ chưa bao giờ quan tâm đặc biệt một ai nhưng nhận rõ là mụ nên lấy một người chồng quyền lực) Dolores chưa bao giờ thành công trong hôn nhân. Trong khi họ đánh giá cao sự chăm chỉ và tham vọng của mụ, một khi biết mụ thì khó có thể thích mụ được. Sau một ly rượu sherry ngọt ngào, Dolores luôn nhổ ra những quan điểm hà khắc và ngay cả những người chống Muggle cũng bị sốc với ý kiến của mụ, trong sâu thẳm mụ, Muggle đáng phải nhận lấy những điều ấy.

      Càng già càng cay và tiến thân cao hơn trong Bộ, niềm hứng thú của Dolores với những đồ con gái cũng ngày càng rõ ràng hơn; văn phòng của mụ trở thành một nơi treo đầy hoa giấy xếp và trang sức lòe loẹt, mụ thích bất cứ thứ gì trang trí mèo con. Khi Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge trở nên ngày càng lo lắng và ảo tưởng rằng cụ Albus Dumbledore đang có tham vọng chiếm ghế ông , Dolores thò móng thành công vào sâu của quyền lực. Dolores đã thuyết phục rằng mụ là một người đáng tin tưởng trước một Bộ trưởng đầy kiêu căng.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời mụ việc bổ nhiệm Dolores làm Thanh tra tại Hogwarts đã cho ta thấy toàn cảnh hơn về sự định kiến và tàn bạo của mụ phù thuỷ này. Mụ không thích thú gì cái thời còn đi học: ả bị bơ trong mọi việc mang tính trách nhiệm. Và mụ đã có cơ hội trở lại và bành trướng quyền lực với những người đã từng không cho mụ quyền lực.

      Dolores kỳ thị sinh vật gần hoặc giống người. Mụ ghê tởm với người lai khổng lồ Hagrid và kinh sợ với Nhân mã. Umbridge là con một người muốn có sự kiểm soát vô hạn. Ai thách thức uy quyền và quan điểm về thế giới của mụ, theo suy nghĩ của mụ, phải bị trừng phạt. Mụ hứng thú trong việc kiểm soát và làm nhục người khác. Ngoại trừ lòng trung thành tuyệt đối, thì rất khó để chọn giữa mụ hay Bellatrix Lestrange.

      Thời gian của Dolores tại Hogwarts kết thúc một cách thảm hại vì mụ đã lấn quá xa quyền hành Fudge dành cho mụ, thoát ra biên giới quyền lực của riêng mụ và mang đi với sự khát khao đạt được mục đích cá nhân. Bàng hoàng nhưng không ăn năn sau kết cục thê thảm tại Hogwarts, mụ trở về Bộ nơi đã hỗn loạn vì sự trở lại của Chúa tể Voldemort.
      Trong sự thay đổi biên chế mà Fudge buộc phải từ chức, Dolores đã trở lại vị trí trước kia của mụ trong Bộ. Ngài Bộ trưởng mới, Rufus Scrimgeour, có nhiều điều phải lo nghĩ hơn là lo nghĩ đến Dolores Umbridge. Và sau này ông đã phải trả giá, bởi sự thật rằng Bộ chưa từng trừng phạt Dolores vì quá lạm quyền đến Harry Potter và Bộ lộ rõ sự tự mãn và cẩu thả của mình. Harry xem việc Dolores được tiếp tục làm việc, với không có bất cứ phản ứng nào về hành vi của mụ ta tại Hogwarts, là dấu hiệu Bộ ngày càng thối nát và đã từ chối hợp tác với ngài Bộ trưởng vì điều đó (Dolores là người duy nhất, ngoài Chúa tể Voldemort, để lại vết thẹo vĩnh viễn trên người Harry Potter, bắt Harry viết ‘Tôi không được nói dối’ lên mu bàn tay trong những lần cấm túc).

      Dolores ngày càng hưởng thụ tại Bộ hơn bao giờ hết. Khi Bộ bị tiếp quản bởi tên Bộ trưởng bù nhìn Pius Thicknesse, thuộc hạ của Chúa tể Hắc ám thâm nhập, cuối cùng Dolores cũng lộ bản chất. Được đánh giá khá chính xác, bởi những Tử thần Thực tử cấp cao, là mụ có nhiều điểm chung với chúng hơn với cụ Albus Dumbledore. Mụ không chỉ giữ vững vị thế cho mình mà còn tăng thêm quyền lực, trở thành Bộ trưởng Ủy ban Đăng ký Phù thủy gốc Muggle, chẳng khác gì một phiên tòa bắt giam tất cả các phù thủy gốc Muggle với căn cứ rằng họ đã “trộm” đũa phép và pháp thuật.
      Khi mụ đang xét xử 1 người phụ nữ vô tội, Harry Potter cuối cùng tấn công Dolores ngay trung tâm của Bộ và cướp cái Trường Sinh Linh Giá mụ vô tình đeo.
      Với sự sụp đổ của Chúa tể Voldemort, Dolores Umbridge đã phải hầu tòa vì sự quá ư nhiệt tình của mình với hắn. Mụ bị kết án với tội danh tra tấn, bắt giam và hại chết một vài người (một vài phù thủy gốc Muggle bị mụ tống giam Azkaban đã không còn sống sót).

      Suy nghĩ của cô Jo

      Có một lần, lâu lắm rồi, tôi có theo một khóa học về một kỹ năng hay môn học nào đó (tôi đang cố nói chung chung hi vọng các bạn hiểu được khi đọc xong), và trong lúc theo học, tôi được tiếp xúc với một giáo viên mà tôi ghét cay ghét đắng ngay lần đầu gặp mặt.

      Bà giáo đó đáp trả lại niềm ác cảm của tôi với đủ lãi lời. Lý do mà chúng tôi đối địch nhau một cách nhanh chóng, hết mình và (ít nhất là về phía tôi) vô lý, tôi không thể giải thích được. Những gì còn sót lại trong ký ức tôi về mụ ấy là gu phụ kiện xướt mướt. Tôi đặc biệt còn nhớ nhất là một cái kẹp gài nơ nho nhỏ màu vàng chanh mà mụ ấy kẹp trên quả đầu ngắn xoăn tít. Tôi từng nhìn chằm chằm vào cái nơ đấy, đáng lẽ nó phải hợp với đứa ba tuổi, và nghĩ rằng mụ ta đang cố phủ nhận cái tuổi mụ. Người mụ thì bè bè, chẳng còn lấy một nét trẻ trung, thích mặc đầm xếp (mà theo ý tôi) ở những chỗ không nên mặc, và xài mấy cái túi xách tay nhỏ xíu như thể là đồ mượn từ hộp đồ chơi thời trang của mấy đứa nhỏ, theo tôi cảm thấy, thật khó chịu với với những thứ ngọt ngào thánh thiện.

      Tôi luôn khá ngần ngại khi kể về những nguồn cảm hứng kiểu này, bởi thật khó chịu khi nghe bản thân bậy bạ mà làm người khác tổn thương. Người phụ nữ này KHÔNG PHẢI là ‘Dolores Umbridge thật.’ Mụ ấy không giống con cóc, cũng không có bạo lực hay xấu xa với tôi hay ai khác hết và tôi chưa từng nghe mụ ấy thể hiện bất kỳ một quan đểm nào tương đồng với Umbridge (tôi ghét thật vô ăn cứ khi tôi chưa hiểu rõ về mụ ấy cũng như tính cách mụ). Tuy nhiên, chuyện tôi mượn hình ảnh của mụ ấy là có thật, và có phóng đại lên một cách kinh tởm về phần yêu thích mấy thứ con con dễ thương một cách bệnh hoạn và dầm dưa xếp nếp, và chính nhờ cái nơ nhựa màu vàng chanh đó mà tôi đã hình dung ra đống phụ kiện ruồi bu trên đầu mụ Dolores Umbridge.

      Trong đợi tôi nhiều lần nhận ra sở thích ren rua không tả xiết xứng tầm với một quan điểm khắc nghiệt của thế giới. Tôi đã từng làm việc chung văn phòng với một người phụ nữ dán kín bức tường đằng sau cái bàn làm việc hình mấy con mèo lông xù; Bà ta đáng xếp vào bản ác tử hình mà tôi quả là xui xẻo khi phải dùng chung ấm đun nước. Tình yêu với mấy thứ ngọt ngào xinh xinh có vẻ như hay gặp ở những nơi thiếu hơi ấm và khoan dung.

      Cho nên là Dolores, một trong những nhân vật mà tôi hoàn toàn ác cảm, trở thành một người mang đủ tính cách mà tôi lấy từ những điều này, và một vài nguồn khác nữa. Thích kiểm soát, trừng phạt và gây nên đau khổ cho người khác, trên danh nghĩa của luật lệ và trật tự, theo ý tôi, đáng bị trách mắng chẳng kém gì sự bán mình cho quỷ dữ của Voldemort.

      Tên của Umbridge được lựa chọn rất kỹ càng. ‘Dolores’ có nghĩa là sự 'đau đớn', điều mà mụ gây ra cho người khác. ‘Umbridge’ là một từ phóng tác từ ‘umbrage’ từ một câu nói của người Anh ‘to take umbrage’, có nghĩa là sự xúc phạm. Dolores cảm thấy bị xúc phạm nếu ai chống đối quan điểm mụ, tôi cảm thấy là họ của Umbridge thể hiện được tính nhỏ nhen và cứng nhắc trong tính cách bà ta. Cái tên lót ‘Jane’ thì khó giải thích hơn; đơn giản là tôi cảm thấy nó hợp với hai tên còn lại.
      Thông tin:



      [You must be registered and logged in to see this link.]
      [You must be registered and logged in to see this link.]


      Tags: [You must be registered and logged in to see this link.]